Người Đàn Bà Trong Tranh

Lượt xem: Lượt bình luận:
Thể loại:
vào lúc


Người Đàn Bà Trong Tranh


     Học kỳ 1 sắp sửa kết thúc, hệ mỹ thuật trường này tổ chức triển lãm tranh của sinh viên. Là người phụ trách thư viện của nhà trường, tôi có biết việc ấy, nhưng thú thật không quan tâm mấy, vả lại, tôi cũng đang bận túi bụi. Triển lãm khai trương được hai ngày thì cô nhân viên thư viện đến nắm tay lôi tôi đi xem cho được.

      Cô ấy là người mới tới nhận việc, từ chối không tiện, tôi đành đi xem với tâm trạng không mấy hứng thú. Vì sinh viên mỹ thuật trường này khá đông nên tranh của họ với kích cỡ, màu sắc khác nhau bày la liệt trên một khuôn viên khá rộng. Xem được một lúc, tôi đâm rối mắt, muốn bỏ ra về. Nhưng, thật bất ngờ, giữa lúc tôi đang tính con bài chuồn ấy thì có một bức tranh đang treo vừa đúng tầm nhìn của mình đã níu giữ đôi chân tôi lại. Nổi rõ trong khuôn tranh lớn là tấm lưng thon thả và mái tóc đen dài của một người đàn bà, dưới nền trời đã vào mùa đông, với những tảng mây sà tháp, xám xịt, và giữa thảo nguyên bao la, những ngọn cỏ mong manh, úa vàng đang bơi trong gió!

      Chỉ tay lên bức tranh, cô nhân viên thư viện reo lên, bảo rằng người đàn bà ấy rất giống tôi. Tôi làm bộ lắc đầu: "Không giống đâu!", nhưng thú thật trái tim tôi lại mách bảo: Người ấy sao giống mình đến thế! Giống ngoại hình và giống cả nội tâm! Tôi tiến sát bức tranh, nhận ra ngay tên tác giả của nó: Ngũ Thạch!

      Sau đó mấy ngày, vào một buổi sáng, thư viện vừa mở cửa thì sinh viên ùa vào mượn sách rất đông. Theo quy định, để bảo đảm công bằng, ai đến trước, xếp thẻ trước. Tới lượt cầm lên tay tấm thẻ ghi tên Ngũ Thạch, sinh viên hệ mỹ thuật, tôi chợt giật mình, ngồi lặng một lúc. Tôi ngẩng đầu lên, vừa kêu tên, thì cậu ấy đã tiến đến đứng sát bên bàn thủ thư, nhìn tôi, khẽ gật đầu. Đó là một chàng trai độ 23 - 24 tuổi, có thân hình cân đối và gương mặt trắng trẻo, dễ nhìn, nhất là có đôi mắt đen, rất sáng.

      - Cậu tên Ngũ Thạch?

      - Vâng!

      Trả lời xong, cậu nhìn tôi với ánh mắt rất thẳng và rất sâu. Là một phụ nữ gần 30 tuổi đầu, đã một lần kết hôn, rồi đổ vỡ, nhưng tôi cảm thấy bối rối thật sự khi bắt gặp ánh mắt ấy của chàng trai trẻ.

      - Tôi đã thấy tranh của cậu tại triển lãm!

      - Thế à? - Cậu tỏ vẻ ngạc nhiên, rồi không giấu được niềm vui, cậu reo lên

      - Chị thấy đẹp không?

      - Đẹp!

      - Thích không?

      - Thích!

      - Thế thì... tôi sẽ tặng chị! Nhất định tôi sẽ tặng chị bức tranh ấy!

      Không đợi tôi có ý kiến gì, cậu bỏ đi rất nhanh, mặc cho tấm thẻ mượn sách của cậu còn nằm nguyên trong tay tôi. Nhìn bóng cậu sắp khuất sau dãy tủ thư viện, lòng tôi thoáng gợn chút bâng khuâng...

      Qua chuyện trò qua lại giữa các nữ sinh viên đến đọc sách ở thư viện, tôi biết tên Ngũ Thạch được các cô nhắc nhiều lần, nhất là sau khi bức tranh đầy ấn tượng của cậu xuất hiện ở triển lãm. Ngũ Thạch hứa sẽ tặng tôi bức tranh ấy, nhưng do nghĩ rằng đó chẳng qua là sự bồng bột, cao hứng nhất thời của tuổi trẻ, tôi không tin, rồi chẳng để ý tới nữa.

      Một hôm, đúng phiên trực, tôi là người ra về cuối cùng. Khi tới đầu cầu thang, tôi thấy một thanh niên đang ngồi ở nấc thang cuối cùng, quay lưng lại phía tôi. Nghe tiếng động, người thanh niên quay mặt lại rất nhanh, và tôi nhận ra ngay Ngũ Thạch.

      - Sao cậu chưa về?

      - Tôi chờ chị!

      - Chờ tôi?

     - Tôi kinh ngạc la lên

     - Lâu không?

      - Lâu!

      - Có việc gì vậy?

      - Đem tặng chị bức tranh, như đã hứa!

      Nói xong, cậu đưa tay chỉ bức tranh được bọc giấy cẩn thận, đặt sát chân tường. Rồi, không đợi tôi có ý kiến gì, cậu đi tới xách nó lên, giục tôi:

      - Nào, ta đi thôi chị!

      Nhiệt tình của chàng trai khiến tôi thực sự lo lắng. Tôi vẫn đứng yên ở chân cầu thang, nhìn cậu với ánh mắt phân vân:

      - Tôi hỏi thật và cậu phải trả lời thật với tôi nhé!

      - Được, chị cứ hỏi tự nhiên.

      - Tại sao cậu đem bức tranh này tặng tôi? Nó là một họa phẩm có giá trị, cậu phải giữ nó chứ?

      - Không phải chị đã nói, chị rất thích đó sao?

      - Phải, tôi rất thích, nhưng không phải vì thế mà tôi nhận nó!

      Vậy thì vì lẽ gì?

      - Cậu hỏi, rồi nhìn bâng quơ ra sân trường, vẻ mặt thoáng buồn. Tôi lên tiếng:

      - Vì tôi với cậu đâu phải là... Phải chăng cậu có thói quen tặng tranh của mình một cách thoải mái, bất kể người đó là ai?

      - Không phải vậy đâu! - giọng cậu trở nên rắn rỏi

      - Tôi không hề có thói quen đó!

      Tôi càng sốt ruột:

      - Vậy tôi phải hiểu như thế nào đây? Cậu nói thật đi chứ!

      Chàng trai đưa tay vỗ nhẹ lên mặt sau bức tranh, rồi nhìn tôi với ánh mắt rất thẳng, rất sâu:

      - Bộ chị không nhận ra người đàn bà trong bức tranh này chính là chị đó sao?

      Nói xong, cậu xách bức tranh băm bổ đi ra cổng trường. Tôi lẽo đẽo theo sau cậu mà ruột gan rối bời. Rõ ràng, tôi có thiện cảm với chàng trai này, nhưng hình thù của mối thiện cảm này là gì và như thế nào, tôi chưa xác định được. Tôi cũng rất ít tiếp xúc với trí thức trẻ như cậu, nên không thể nào đoán biết được cậu ta đang nghĩ gì, muốn gì đối với mình. Nói như vậy cũng chưa ổn. Nếu cậu ta cùng trang lứa với tôi, tôi có thể đoán ra một cách dễ dàng. Đằng này, tôi lớn hơn chàng trai tới 6 - 7 tuổi, gần n%E
174


Like haivl trên Facebook để được cười nhiều hơn nhé ^^

Bình luận Báo cáo vi phạm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

LIKE BOX